Chuyện trên chuyến xe buýt “liên hợp quốc”

15/12/2016, 14:05

Chiều cuối năm, tôi từ miền Tây Nam bộ trở về Hà Nội mang theo tâm trạng “nỗi nhớ mùa đông”.

xe buyt

Ảnh minh họa

Vừa lên chiếc xe buýt chất lượng cao số 86 từ Nội Bài về Hà Nội, đập vào mắt tôi là một người đàn ông có vẻ như người ngoại quốc, khá điển trai. Nhưng anh ta nói tiếng Việt rất giỏi, giọng hay và ấm. Câu cú rất tuyệt, chuẩn ngữ pháp. “Chú em người nước nào?”, tôi bắt chuyện.

“Nước ngọt anh ạ”, anh hóm hỉnh trả lời tôi. “Ngoài nước ngọt ra còn là công dân nước nào?”, tôi tiếp tục hỏi đùa. “Mẽo bác ạ”, anh thủng thẳng.

“Tên là gì?”, tôi bắt đầu hỏi thân mật hơn. “Soái ca Khải đáng yêu ạ. Em có tham gia Thúy Nga Paris và có lên VTV4”, vẫn giọng điệu hài hước anh trả lời tôi.

“Rất tiếc tôi không xem Thúy Nga Paris. Nhưng chú mày đúng là “Soái ca đáng yêu”, tôi chốt.

Khi chiếc xe buýt “tử tế nhất Việt Nam” lăn bánh rời Nội Bài, Khải hỏi từng người ngoại quốc: Về chỗ nào, có ai đón chưa? Rồi anh trao đổi tiếng Việt với lơ xe. Về Ngõ Gạch thì xuống chỗ này, về Hàng Trống xuống chỗ kia...

Đến khi có người phụ nữ quốc tịch Đức chìa ra mảnh giấy ghi địa chỉ: 65 Ngo Tho Quan, Khải ngơ ngác rồi chìa mảnh giấy cho tôi. Cả tôi và lơ xe đều chưa nghĩ ra Ngo Tho Quan là phố nào, lúc sau tôi mới rụt rè đưa ra ý kiến, nói chậm và rõ để người phụ nữ nghe tiếng Việt: “Có phải ngõ Thổ Quan không?”.

Bà người Đức vui vẻ gật đầu. Khải soái ca pha trò: “Thổ có phải nhà thổ không bác?”. Tôi đùa lại: “Chú mày là “ma xó” Hà Nội rồi. Hôm nào rảnh anh mời chú bia hơi thịt chó, có dám xơi không?”. “Rất hân hạnh, cám ơn bác trước”, Khải trả lời.

Và tôi nói với Khải: “Về đến ga Hà Nội, anh đi taxi qua ngõ Thổ Quan, sẽ thả bà này ở đầu ngõ. Khải hỏi bà ấy xem có số điện thoại liên lạc với người Việt không? Người phụ nữ Đức đưa cho tôi một số điện thoại có tên Cuong. Tôi liên lạc được với anh Cuong xong, một bà bên cạnh cũng người Đức nói với Khải: “Không về Ngõ Gạch nữa, về Thổ Quan”.

“Ông anh hôm nay đào hoa quá. Được hai bà luôn. Người Việt thích hai bà. Ha ha”, Khải cười vui.

Vẫn chưa đến giờ xe chạy. Ba thanh niên về Thái Bình sốt ruột hỏi phụ xe: “Anh ơi, bao giờ về đến ga Hà Nội?”. “Nếu không tắc đường mất khoảng một giờ vì ta đi vào giờ cao điểm. Nếu đi buổi trưa sẽ nhanh hơn. Về ga xong bọn em đi Thái Bình, đón taxi hoặc xe buýt ra bến xe Giáp Bát”, phụ xe nói.

Tôi nói chen vào: “Các cháu đi ba người nên đi taxi về thẳng bến xe Giáp Bát sẽ kịp xe về Thái Bình. Và cả ba thanh niên đã xin trả lại ba vé đã mua. Phụ xe cũng vui vẻ hoàn lại tiền. 

Chuyến xe buýt “liên hợp quốc” thật thú vị. Sự thân thiện, tử tế tràn ngập trên chuyến xe buýt 86 từ Nội Bài về Hà Nội. “Giá như thế giới lúc nào cũng hòa đồng, vui vẻ và thân thiện như vậy sẽ hay biết mấy”, tôi thầm nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.