Ảnh minh họa |
Chuyện thứ nhất: Một lần, vào tháng Củ mật, nửa đêm ông trở dậy thì phát hiện ra có kẻ đang khoét gạch chui vào. Thằng trộm này già đời lắm nên nó khoét cứ nhẹ như không. Chỉ thấy tiếng lạo xạo như kiểu con chuột khoét đất vách.
Ông vội vàng cầm chiếc bồ cào răng nhọn, vót nhẵn từ những thanh tre đực, đợi sẵn. Thằng trộm chỉ cần thò đầu nhoài vào, là ông bổ cho một nhát, kẹp chặt lấy cổ, có mà chạy lên trời. Lỗ hổng đã to lắm và ông bắt đầu nín thở. Kinh nghiệm cho ông biết tên trộm đang chuẩn bị chui vào.
Đã có thể nghe tiếng thở của hắn, mà lại là tiếng thở dài mới lạ chứ. Chợt tất cả im phăng phắc. Sau đó có cái gì lờ mờ đang ngúc ngoắc nhoài vào. “Mẹ mày này!” - Ông miệng chửi, tay bổ xuống, chỉ nghe đánh “phụp” trong khi tên trộm “á à” lên một tiếng. Chiếc răng cào dính chặt vào thân... một khúc cây chuối!
Thì ra tên trộm ranh mãnh thử trước động tĩnh và hắn đã lường đúng.
- May cho mày đấy con ạ!
- Ông bảo kẻ bên ngoài.
- Tháng Củ mật mà cụ! - Tên trộm bịt mũi nói rồi cả ông và hắn cùng phì cười theo tiếng bước chân chạy như biến bên ngoài.
Chuyện thứ hai: Vào phiên chợ cuối năm, bố dắt lợn đi bán, ông dặn: “Tháng Củ mật, khéo mất Tết đấy nhá”. Bố đáp như đinh đóng cột: “Con sẽ giữ nó bất ly thân”.
Đến chợ, người đông như nêm cối. Bố dắt lợn chen vào. Người quát, người kêu... ỏm cả lên. Con lợn cứ tiếp tục chùn lại khiến bố luôn phải ra sức kéo. Chợt bố gặp một ông bạn quen đang vấn thuốc. Bố chào khách, khách chào lại. Bố bèn tranh thủ kể lể dông dài chuyện tết nhất. Khách mời bố vấn thuốc. Rồi cả hai ngửa cổ lơ mơ nhìn trời qua làn khói thuốc mỏng như voan.
Chợt ông khách hỏi:
- Ông đi chợ sắm Tết hay còn có việc gì khác?
- Tôi đi bán lợn.
- Lợn đâu? Tôi đang cần mua đây.
- Vậy thì ông mua đi! Tôi bán hạ cho.
Bố giật giật chiếc dây thừng đang bị mắc bởi mấy người chen vào mua lá dong. Bỗng một bà kêu thét lên:
- Đứa nào làm gì thế? Ấy kìa... Bố tiếp tục kéo và khi bà ta gào lên khiến mọi người giãn ra, bố thấy đầu kia của chiếc dây thừng buộc vào cổ chân... một bà to như chiếc thùng phuy...
Chuyện thứ ba: Một hôm, nhớ lời ông dặn, mẹ dậy đưa lũ gà dành cho Tết từ chuồng vào nhà ngang. Mẹ vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông đang cõng tải thóc nếp vội vã tìm chỗ náu.
Mẹ kinh hãi hỏi:
- Ai?Có tiếng trả lời:
- Em.
- Em là ai?
Người đàn ông quỳ thụp xuống khiến bao thóc vật sang một bên:- Em lạy chị! Cứ nghĩ đến các cháu không có Tết... mà không đành. Em cắn rơm cắn cỏ em lạy chị.
Mẹ như quả bóng sắp nổ vội xẹp xuống, dịu giọng hỏi:
- Tại sao lại chọn nhà tôi?
- Dạ, vì tháng Củ mật, các nhà đều cửa đóng then cài... ạ.…
- Em chỉ dám lần này thôi, từ rày về sau xin chừa… Em lạy chị! Mẹ không kể tiếp chuyện gì xảy ra tiếp theo, mà chỉ bảo: Cũng thật tội nghiệp!
Giờ đây cứ mỗi khi đến tháng Củ mật tôi lại ngồi ôm gối nhớ ông và mẹ tôi, lòng thầm mong bao giờ cho không còn tháng Củ mật.
Bình luận bài viết (0)
Gửi bình luận